thông đít thằng bạn thân từ thưở nhỏ.
Ji-ho và Min-jae, hai người bạn thân thiết từ khi còn bé, luôn là hình bóng quen thuộc bên nhau qua mỗi giai đoạn cuộc đời. Từ những ngày chạy nhảy ngoài sân trường, cùng nhau vượt qua những kỳ thi căng thẳng, đến lúc trưởng thành, mỗi người đều dần khám phá bản thân, nhưng họ chưa bao giờ rời xa nhau. Tình bạn của họ bền chặt, tự nhiên và đầy thấu hiểu, nhưng cũng dần trở nên khác biệt trong lòng mỗi người khi họ nhận ra rằng tình cảm ấy đã vượt qua ranh giới của tình bạn.
Một tối nọ, sau khi đi ăn tối và xem phim cùng nhau, Ji-ho và Min-jae quyết định ghé lại căn hộ của Ji-ho để trò chuyện thêm. Cả hai ngồi trên sofa, bên cạnh nhau trong không gian yên tĩnh của căn phòng nhỏ chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng. Min-jae nhìn sang Ji-ho, ánh mắt sâu lắng nhưng cũng có chút bối rối. Dường như giữa họ có một điều gì đó chưa được nói ra, một cảm xúc chưa dám đối diện.
Sau một lúc im lặng, Ji-ho lên tiếng, giọng anh run rẩy: “Có bao giờ cậu cảm thấy… có điều gì đặc biệt giữa chúng ta không?” Câu hỏi của Ji-ho khiến không khí như lắng lại, và Min-jae chỉ nhìn anh, rồi khẽ gật đầu, đôi mắt của cả hai gặp nhau, như thể đang thấu hiểu từng suy nghĩ, từng cảm xúc giấu kín bấy lâu nay.
Không cần thêm lời nào, Ji-ho nhẹ nhàng tiến lại gần Min-jae, đôi tay anh khẽ chạm vào tay bạn thân của mình. Một cảm giác mãnh liệt và quen thuộc dâng trào trong lòng cả hai. Min-jae đáp lại cái chạm tay ấy, để mặc cho trái tim mình dẫn lối, họ trao nhau một nụ hôn dịu dàng nhưng cũng đầy đam mê, như thể họ đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu.
Nụ hôn của họ trở nên sâu hơn, cuồng nhiệt hơn, như muốn xóa nhòa mọi khoảng cách và đánh tan những do dự trong lòng. Ji-ho ôm lấy Min-jae, cảm nhận được sự ấm áp từ người bạn thân nhất của mình, người mà giờ đây đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh. Từng cử chỉ của họ là sự kết hợp hoàn hảo giữa sự dịu dàng và đam mê, như thể muốn bù đắp cho tất cả những cảm xúc bị kìm nén trong suốt những năm qua.
Cả hai dường như đắm chìm vào khoảnh khắc đặc biệt ấy, nơi chỉ còn lại họ trong không gian riêng tư của căn phòng. Ji-ho cảm nhận được từng nhịp đập trái tim của Min-jae qua cái ôm ấm áp, và Min-jae cũng nhận thấy rằng tình yêu của họ không chỉ là tình cảm nhất thời mà là một thứ tình cảm đã hình thành từ lâu, bền chặt và sâu sắc.
Khi tất cả lắng lại, Ji-ho và Min-jae ngồi tựa vào nhau, ánh mắt trao nhau sự chân thành và dịu dàng. Không còn là hai người bạn thân thiết đơn thuần, giờ đây họ đã chính thức bước qua ranh giới ấy, trở thành người yêu của nhau. Min-jae mỉm cười nhẹ nhàng, tựa đầu vào vai Ji-ho, cảm nhận sự bình yên và hạnh phúc mà mình chưa bao giờ có được.
Ji-ho nhẹ nhàng nói, giọng anh trầm ấm nhưng đầy yêu thương: “Cậu không biết đã làm mình chờ đợi lâu thế nào đâu.” Min-jae khẽ cười, đáp lại: “Chúng ta vẫn sẽ cùng nhau đi tiếp, đúng không?”
Đêm đó, trong căn hộ nhỏ của Ji-ho, họ cùng nhau đón nhận tình yêu chân thành và ngọt ngào của mình, bỏ lại sau lưng những e dè, những ngại ngùng của tuổi trẻ. Họ biết rằng, dù có điều gì xảy ra, họ vẫn sẽ luôn bên cạnh nhau, yêu thương và trân trọng từng khoảnh khắc.