hiếp dâm người phụ nữ dưới hầm. Trong một đêm mưa lạnh lẽo ở Tokyo, ánh sáng nhạt nhòa của những ngọn đèn đường không thể chiếu thấu được màn mưa dày đặc. Tiếng mưa rơi lộp độp xuống mái nhà như tiếng bước chân của ai đó đang rình rập, đầy nặng nề và đáng sợ. Ayumi, một cô gái trẻ người Nhật, run rẩy trong góc của căn hầm lạnh lẽo, đôi mắt mở to đầy sợ hãi. Bên ngoài, bóng dáng của một người đàn ông cao lớn hiện ra mờ mờ dưới ánh sáng yếu ớt của đèn trên cầu thang dẫn xuống hầm.
Ayumi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ rơi vào tình huống này. Mọi thứ xảy ra quá nhanh. Một ngày bình thường khi cô đang trên đường về nhà sau giờ làm, cảm giác ai đó theo dõi khiến cô lo lắng. Rồi đột nhiên, người đàn ông kia xuất hiện, kéo cô vào một góc tối. Trước khi Ayumi kịp hét lên, hắn đã trói chặt tay cô, nhét vội miếng vải vào miệng để ngăn tiếng kêu cứu, rồi đưa cô đến căn nhà cũ kỹ này – một nơi mà cô chưa từng thấy trước đây.
Giờ đây, dưới ánh đèn lờ mờ trong căn hầm tối tăm, Ayumi cảm thấy sự tuyệt vọng bao trùm lấy mình. Tay cô bị trói chặt ra sau lưng, đôi chân cũng không thể cử động mạnh. Trên cơ thể cô, những vết bầm tím bắt đầu hiện rõ, kết quả của việc cô cố gắng vùng vẫy khi bị hắn kéo xuống đây. Nỗi sợ hãi không ngừng lớn lên trong lòng cô khi nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi nhưng nặng nề của người đàn ông kia tiến lại gần.
Hắn, một người đàn ông Nhật trung niên với khuôn mặt lạnh lùng và đôi mắt đầy toan tính, đứng trước Ayumi. Hắn không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm. Đôi mắt hắn như xăm soi từng biểu cảm của cô, như thể đang kiểm tra xem cô sợ hãi đến mức nào. Hơi thở của Ayumi dồn dập, cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trái tim không ngừng đập mạnh trong lồng ngực. Mùi ẩm mốc và không khí ngột ngạt của căn hầm khiến cô càng thêm bồn chồn, không thể nghĩ ra cách thoát khỏi đây.
Người đàn ông cuối cùng cũng lên tiếng, giọng trầm khàn, đầy mỉa mai. “Cô không cần phải sợ, Ayumi. Chúng ta sẽ sớm kết thúc chuyện này thôi.”
Ayumi giật mình khi nghe hắn gọi tên mình. Cô không biết người đàn ông này là ai, nhưng hắn dường như biết quá rõ về cô. Sự hoang mang trong đầu cô càng lúc càng lớn. Cô cố gắng nghĩ lại mọi thứ: đã gặp hắn ở đâu, có quen biết gì không, nhưng tất cả chỉ là một khoảng trống trong ký ức.
Người đàn ông bước lại gần hơn, hắn cúi xuống, nắm lấy cằm của Ayumi, nâng mặt cô lên để buộc cô nhìn thẳng vào hắn. “Cô không nhớ tôi, phải không?” Hắn nói, đôi mắt sắc lạnh như muốn xuyên thấu tâm trí cô.
Ayumi cố gắng tránh ánh nhìn đó, nhưng bị giữ chặt. Cô cảm thấy vô cùng yếu ớt trước hắn, như một con thú bị mắc bẫy, không có đường thoát. Sự tuyệt vọng và hoảng loạn xâm chiếm cô từng giây từng phút. Nhưng trong thâm tâm, Ayumi biết rằng nếu cô bỏ cuộc bây giờ, cơ hội thoát thân sẽ càng xa vời. Cô phải nghĩ ra cách gì đó, dù chỉ là một cơ hội nhỏ nhoi để kéo dài thời gian.
“Ông muốn gì từ tôi?” Ayumi cuối cùng cũng lên tiếng, giọng cô run rẩy nhưng cố giữ bình tĩnh.
Người đàn ông thả cằm cô ra, cười nhạt. “Không phải điều cô nghĩ đâu, Ayumi. Tôi muốn thứ khác… và cô sẽ sớm biết thôi.”
Câu nói của hắn khiến cô không khỏi lo sợ điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Hắn bắt đầu bước đi quanh căn hầm, mỗi bước chân vang lên trong không gian tối tăm càng làm gia tăng nỗi sợ hãi trong lòng cô. Hắn rõ ràng đang nắm giữ quyền lực trong tay, và Ayumi chỉ có thể ngồi đó, bất lực, bị trói buộc cả về thể xác lẫn tinh thần.
Trong giây phút tuyệt vọng ấy, Ayumi cố gắng tìm một lối thoát. Mắt cô lướt quanh căn hầm, tìm kiếm bất kỳ điều gì có thể giúp cô chống trả hoặc thoát ra. Nhưng không có gì ngoài những bức tường bê tông lạnh lẽo và những vật dụng cũ kỹ, rỉ sét. Thời gian đang dần cạn kiệt, và cô phải tìm cách thoát khỏi sự đe dọa của kẻ lạ mặt này, trước khi mọi thứ trở nên quá muộn.