em ghệ tóc vàng bú cu điêu luyện quá. Sau buổi tối dạo chơi quanh những con phố lát đá cổ kính ở Prague, ánh đèn đường vàng vọt phủ lên mọi thứ một lớp sáng ấm áp. Emil siết nhẹ tay Claudia khi họ bước qua chiếc cầu đá phủ đầy sương. Claudia khẽ mỉm cười, ánh mắt xanh biếc phản chiếu ánh trăng, mái tóc vàng óng ả buông xuống vai, như một dải lụa mềm mại trong gió. Họ đã bên nhau nhiều tháng nay, nhưng đêm nay, trong không khí lành lạnh của mùa thu châu Âu, cả hai đều cảm nhận được một điều gì đó thật đặc biệt.
Khi về đến căn hộ nhỏ của Emil trên tầng ba của một tòa nhà cổ, anh đẩy cánh cửa gỗ nặng nề và nhường cô bước vào trước. Căn phòng ấm cúng với ánh sáng từ chiếc đèn bàn mờ ảo, mùi thơm của gỗ thông và hương trà bạc hà vẫn còn thoang thoảng trong không khí. Claudia quay lại nhìn Emil, đôi môi hé mở như đang chờ đợi điều gì. Anh tiến tới gần, nhẹ nhàng vén một lọn tóc vàng ra sau tai cô, ánh mắt dừng lại trên gương mặt đầy cuốn hút ấy.
Không cần thêm lời nào, Emil cúi xuống hôn cô. Nụ hôn chậm rãi và sâu lắng, như thể anh đang khắc ghi từng khoảnh khắc. Bàn tay anh lướt nhẹ dọc theo lưng Claudia, cảm nhận từng đường cong mềm mại dưới lớp áo len mỏng. Tim cô đập nhanh hơn khi những ngón tay anh khám phá từng chút một, như đang chơi một bản nhạc đầy mê hoặc trên cây đàn piano cổ.
Cả hai chìm trong sự giao hòa của cảm xúc, nơi mọi ranh giới đều tan biến. Những lớp áo dần dần rơi xuống, để lộ làn da trắng ngần dưới ánh đèn vàng. Emil kéo cô vào gần hơn, để hơi ấm của anh bao bọc lấy cô, như một tấm chăn dày giữa trời đông. Claudia đáp lại bằng tất cả sự dịu dàng và đam mê mà cô đã kìm nén bấy lâu.
Tiếng thở của họ hòa làm một, nhịp tim dồn dập như hòa quyện vào nhau. Thời gian dường như ngừng trôi trong căn phòng nhỏ ấy. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi mà vĩnh cửu này, họ không còn là hai cá thể riêng biệt nữa, mà là một sự hòa hợp hoàn hảo giữa khát khao và tình yêu. Cơn gió ngoài khung cửa sổ khẽ lùa vào, nhưng hơi lạnh ấy chẳng thể chạm tới hai tâm hồn đang rực cháy bên nhau.
Khi mọi thứ dịu lại, Emil khẽ ôm Claudia vào lòng. Mái tóc vàng của cô phủ trên ngực anh, đôi mắt nhắm hờ, môi vẽ nên một nụ cười hạnh phúc. Đêm Prague vẫn tiếp tục trôi, nhưng trong căn phòng nhỏ ấy, họ đã tìm thấy một thế giới của riêng mình – bình yên, ấm áp, và tràn ngập yêu thương.