đụ em hàng thế lạ sướng tê lồn. Hải, một chàng trai trẻ làm thợ cơ khí tại xưởng sửa xe gần chợ thị trấn, vừa kết thúc ngày làm việc dài. Trời nhá nhem tối, ánh đèn đường hắt xuống con phố bụi bặm. Anh dừng xe trước cổng nhà máy may, nơi Phượng – cô bạn gái anh – vừa xong ca làm việc muộn. Phượng bước ra, dáng người nhỏ nhắn, mặc chiếc áo công nhân màu xanh bạc màu. Mái tóc đen dài được buộc gọn gàng, nhưng đôi mắt ánh lên vẻ mệt mỏi sau một ngày dài đứng bên máy may.
“Em chờ lâu không?” Hải hỏi, cười nhẹ, gương mặt rám nắng ánh lên sự quan tâm. “Không đâu, em vừa xong thôi,” Phượng đáp, khẽ nở nụ cười. Cô leo lên chiếc xe máy cũ của Hải, vòng tay ôm chặt lấy anh.
Con đường về nhà trọ không dài, nhưng gió đêm mang lại cảm giác dễ chịu, xoa dịu sự mệt nhọc. Hải lái xe chậm rãi, thỉnh thoảng quay lại hỏi han: “Ngày nay máy móc có trục trặc gì không? Có mệt lắm không?” Phượng chỉ lắc đầu, tựa đầu vào lưng anh, cảm nhận sự an toàn từ hơi ấm của người yêu.
Khi về đến phòng trọ nhỏ của Hải, cô ngồi xuống chiếc ghế gỗ đơn sơ, đôi vai hơi thả lỏng. Hải rót cho cô một cốc nước ấm, rồi ngồi cạnh, nắm lấy tay cô. “Cực quá, em nghỉ ngơi một lát đi,” anh nói, ánh mắt lo lắng. Phượng mỉm cười, ánh nhìn dịu dàng: “Có anh bên cạnh là em quên hết mệt mỏi rồi.”
Hải kéo cô lại gần, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán, rồi dần xuống má, môi. Nụ hôn sâu hơn, chân thật hơn, như cách anh muốn bù đắp cho những vất vả của cô. Phượng vòng tay qua cổ Hải, để mặc cho mọi mệt nhọc tan biến. Hải bế cô lên chiếc giường nhỏ kê sát tường, nơi họ tìm thấy sự gắn kết từ những cái chạm nhẹ nhàng, đầy yêu thương.
Trong căn phòng nhỏ, tiếng quạt máy chạy đều đều hòa lẫn với hơi thở ấm áp của hai người. Hải hôn lên đôi bàn tay chai sạn của Phượng, thì thầm: “Anh thương em lắm.” Phượng khẽ gật đầu, mắt nhòe đi, không vì mệt mỏi mà vì hạnh phúc. Ở nơi đơn sơ ấy, họ chẳng cần gì nhiều – chỉ cần nhau và tình yêu chân thành, cũng đủ xua tan mọi nhọc nhằn của cuộc sống.