địt em vú to trên thảm hồng. Sofia đứng trước cánh cửa gỗ sơn trắng, đôi tay hơi run lên vì hồi hộp. Đêm nay, cô đến thăm Luca — người bạn trai mà cô đã hẹn hò được vài tháng. Cô hít một hơi thật sâu và gõ cửa. Tiếng bước chân trầm ấm vọng lại, rồi cánh cửa mở ra, và nụ cười của Luca làm tan biến mọi lo lắng trong lòng cô. Đôi mắt xanh lục của anh ánh lên sự ấm áp, khiến cô thấy an tâm như thể mình vừa bước vào một thế giới hoàn toàn khác.
“Chào em,” Luca nói khẽ và kéo cô vào vòng tay. Hương gỗ và chút hương cam từ nước hoa của anh vương vấn trong không khí. Căn hộ của Luca giản dị nhưng đầy chất nghệ sĩ. Những kệ sách chất đầy, vài bức tranh tự tay anh vẽ được treo trên tường, và ánh đèn vàng dịu nhẹ lan tỏa khắp phòng khách.
Họ ngồi xuống chiếc sofa bọc nhung mềm. Luca rót hai ly rượu vang đỏ, ánh sáng phản chiếu làm chất lỏng như sóng sánh lên. Hai người trò chuyện, những câu chuyện không đầu không cuối, tiếng cười của họ hòa vào không gian tĩnh mịch. Đôi lúc, ánh mắt họ chạm nhau, và sự im lặng ngọt ngào bao trùm, như một lời thì thầm của những xúc cảm không cần nói thành lời.
Bàn tay Luca khẽ chạm vào tay Sofia, ngón tay anh lướt nhẹ trên làn da cô, như một giai điệu du dương mà chỉ họ mới nghe thấy. Cô cảm nhận nhịp tim mình dồn dập hơn. Sofia mỉm cười, ánh mắt đầy sự tin tưởng và mong chờ. Luca kéo cô lại gần, đôi môi họ tìm thấy nhau trong nụ hôn dịu dàng mà mãnh liệt. Cô cảm nhận hơi ấm từ anh, sự dịu dàng xen lẫn đam mê khiến cô như tan chảy.
Hơi thở của họ hòa quyện, trở nên gấp gáp hơn khi khoảng cách dần biến mất. Luca nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, ánh mắt anh như muốn khắc ghi từng đường nét trên khuôn mặt ấy. Trong không gian mờ ảo của ánh đèn, mọi thứ như ngừng lại, chỉ còn lại hai tâm hồn đang cháy bỏng khao khát được gần nhau hơn.
Cánh cửa phòng ngủ khẽ khàng khép lại. Ánh trăng từ cửa sổ rọi xuống, soi rõ những cử chỉ ân cần, sự nâng niu và tình yêu đang dâng trào. Sofia nhắm mắt, cảm nhận từng nhịp đập đồng điệu với nhịp tim anh. Họ tìm thấy nhau không chỉ trong đam mê mà còn trong sự gắn kết vô hình — một thứ gì đó sâu sắc và thuần khiết hơn.
Khi mọi thứ lắng lại, Sofia tựa đầu vào ngực Luca, nơi nhịp tim anh vẫn đập đều đặn. Cô mỉm cười, cảm giác hạnh phúc lan tỏa khắp cơ thể. Giữa bóng tối và hơi ấm này, mọi lo âu dường như tan biến. Cô biết rằng, đây là nơi trái tim cô thuộc về.