địt cô y tá thỏa mãn sinh lý cho bệnh nhân. Câu chuyện diễn ra tại một bệnh viện ở Nhật Bản, nơi cô y tá Aiko làm việc tận tụy. Aiko là một người phụ nữ hiền lành và chu đáo, luôn quan tâm đến mọi người xung quanh. Cô có mái tóc đen dài, đôi mắt sáng và nụ cười dịu dàng, là người mà các bệnh nhân rất quý mến. Aiko luôn cảm thấy hạnh phúc khi có thể giúp đỡ và chăm sóc người khác. Tuy nhiên, trong lòng cô, đôi khi lại có một khoảng trống mà cô không thể giải thích được. Cô thường làm việc quá giờ, dành nhiều thời gian ở bệnh viện, nơi cô cảm thấy mình có ích và được an ủi.
Một ngày nọ, Aiko nhận được nhiệm vụ chăm sóc một bệnh nhân đặc biệt, anh tên là Haruki. Haruki là một nhà văn nổi tiếng, nhưng anh đang phải chiến đấu với một căn bệnh hiểm nghèo. Khi Aiko lần đầu tiên nhìn thấy anh, Haruki đang ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, đôi mắt xa xăm nhìn ra bầu trời xám. Anh trông rất khác biệt so với những bệnh nhân khác. Mặc dù cơ thể yếu ớt, nhưng anh vẫn giữ được phong thái bình tĩnh và đôi mắt tràn đầy sự thông thái, như thể anh đã nhìn thấu mọi sự đời.
Ban đầu, mối quan hệ giữa Aiko và Haruki chỉ đơn thuần là y tá và bệnh nhân. Cô chăm sóc cho anh một cách chuyên nghiệp, từ việc kiểm tra sức khỏe, theo dõi tình trạng bệnh, cho đến giúp anh ăn uống, đi lại. Haruki ít nói, nhưng anh luôn lắng nghe và thỉnh thoảng mỉm cười khi Aiko kể chuyện về cuộc sống của mình. Dần dần, Aiko cảm thấy có điều gì đó đặc biệt từ Haruki. Không phải vì anh là người nổi tiếng, mà vì anh mang trong mình một nét cô đơn sâu thẳm, giống như cảm giác mà Aiko vẫn luôn có nhưng không thể diễn tả thành lời.
Một buổi chiều mưa, Aiko đến thăm Haruki sau khi đã hết ca làm việc. Khi cô bước vào phòng, Haruki đang ngồi bên bàn, gõ những dòng cuối cùng của một bản thảo mới. Thấy Aiko, anh mỉm cười và mời cô ngồi xuống. Lần đầu tiên, Haruki mở lòng hơn với cô. Anh kể về cuộc sống của một nhà văn, những nỗi đau và cảm xúc mà anh đã trải qua trong những năm tháng sự nghiệp. Anh nói về nỗi sợ chết chóc đang cận kề, nhưng lại không cảm thấy quá bi quan. Với Haruki, viết lách đã trở thành một phương tiện để anh đối mặt với nỗi sợ đó. Aiko lắng nghe, và cô nhận ra rằng họ có một sự đồng cảm kỳ lạ. Cả hai đều cảm thấy mình lạc lõng trong cuộc sống này, nhưng lại tìm thấy sự an ủi nơi công việc và tình yêu dành cho người khác.
Cảm xúc giữa Aiko và Haruki dần dần phát triển thành một mối liên kết sâu sắc hơn. Mỗi ngày, Aiko đều háo hức đến gặp Haruki, không chỉ để thực hiện nhiệm vụ của mình mà còn để lắng nghe những câu chuyện của anh, và chia sẻ những suy nghĩ, cảm xúc của chính cô. Cô nhận ra rằng tình cảm mà cô dành cho Haruki không chỉ dừng lại ở trách nhiệm của một người y tá, mà còn là sự đồng cảm, ngưỡng mộ và cả tình yêu. Tuy nhiên, Aiko luôn giữ cảm xúc này trong lòng, bởi cô biết Haruki đang ở trong một tình huống không thể cứu vãn.
Một ngày, Haruki nhờ Aiko đọc bản thảo cuối cùng của cuốn sách anh đang viết. Đó là câu chuyện về một nhà văn, người đã dành những ngày tháng cuối cùng của mình trong bệnh viện và yêu thầm một cô y tá. Aiko không khỏi xúc động khi nhận ra rằng câu chuyện trong cuốn sách là một sự phản ánh chính xác mối quan hệ của họ. Haruki đã nhìn thấu cảm xúc của cô và cũng đang dành tình cảm đặc biệt cho cô. Nhưng anh chọn cách thể hiện nó qua những con chữ, vì biết rằng thời gian của anh trên thế gian này không còn nhiều.
Trong những tuần cuối cùng của Haruki, Aiko chăm sóc anh bằng tất cả tình cảm mà cô có. Họ không bao giờ nói thẳng ra về tình yêu giữa họ, nhưng cả hai đều hiểu rằng có một mối liên kết vô hình không thể phá vỡ. Đêm cuối cùng, khi Haruki lặng lẽ ra đi, Aiko ngồi bên giường anh, nắm lấy tay anh và nhìn anh lần cuối cùng. Nước mắt cô rơi, nhưng trong lòng cô cảm thấy thanh thản. Cô biết rằng, dù Haruki đã ra đi, tình cảm của họ vẫn sẽ sống mãi, như những trang sách cuối cùng mà anh đã viết.
Sau khi Haruki qua đời, Aiko trở lại với công việc hàng ngày của mình. Cô không còn cảm thấy trống rỗng như trước nữa, vì cô biết rằng trong cuộc đời ngắn ngủi này, cô đã từng yêu và được yêu, dù chỉ là trong im lặng.