con cặt to đụ cái lồn lông lưa thưa. Dưới ánh hoàng hôn nhạt dần của Bangkok, Pim bước lên những bậc cầu thang gỗ dẫn đến căn hộ của Niran. Tiếng động xe cộ và nhịp sống vội vã của thành phố vẫn còn văng vẳng phía sau, nhưng trong lòng cô là một cảm giác hồi hộp và mong chờ không thể kìm nén. Cô chỉnh lại mái tóc dài óng mượt, khẽ mỉm cười khi nghĩ về khoảng thời gian hai người đã bên nhau. Mỗi lần gặp anh, trái tim cô lại như đập rộn ràng, một niềm hạnh phúc đơn giản mà sâu lắng.
Cánh cửa mở ra, Niran đứng đó với nụ cười tươi rói và ánh mắt ấm áp. “Em đến rồi,” anh nói, giọng trầm và đầy trìu mến. Cô bước vào trong, đôi mắt lướt qua không gian quen thuộc – căn phòng nhỏ nhưng ngăn nắp, mùi hương gỗ đàn hương thoang thoảng trong không khí. Cửa sổ để mở, đón những cơn gió chiều nhẹ nhàng thổi vào làm lay động rèm cửa.
Pim chưa kịp ngồi xuống thì Niran đã kéo cô vào lòng, vòng tay anh vững chãi và đầy sự chở che. “Anh nhớ em,” anh thì thầm, hơi thở ấm áp phả nhẹ vào tai cô. Trái tim Pim như lỡ nhịp, cô ngước nhìn anh, đôi mắt đen láy ánh lên niềm hạnh phúc. Niran cúi xuống, môi anh chạm nhẹ vào môi cô, một nụ hôn dịu dàng, như muốn khẳng định tình cảm giữa họ.
Nụ hôn dần trở nên sâu và mãnh liệt hơn, sự khao khát bị kìm nén bấy lâu như đang bùng cháy. Pim vòng tay ôm chặt cổ Niran, đôi bàn tay run nhẹ khi cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh. Niran bế cô lên, đặt xuống chiếc ghế sofa cạnh cửa sổ. Ánh sáng nhạt dần ngoài trời hắt vào gương mặt cô, làm nổi bật đôi má ửng hồng và bờ môi căng mọng.
Từng cử chỉ của họ đều chậm rãi và đầy trân trọng. Bàn tay anh nhẹ nhàng lướt qua làn da mềm mại của cô, như thể mỗi khoảnh khắc đều là một điều quý giá. Pim khép hờ đôi mắt, đón nhận từng đợt sóng cảm xúc trào dâng trong lòng. Trong vòng tay anh, mọi lo âu của cuộc sống như tan biến, chỉ còn lại tình yêu và sự kết nối sâu sắc giữa hai người.
Khi hơi thở dần chậm lại và nhịp tim ổn định, Niran ôm chặt cô vào lòng. Pim tựa đầu lên ngực anh, lắng nghe nhịp đập trái tim vững vàng ấy. “Em hạnh phúc lắm,” cô thì thầm. Anh hôn nhẹ lên trán cô, khẽ đáp: “Anh cũng vậy.”
Bên ngoài, Bangkok đã lên đèn, nhưng trong không gian nhỏ bé này, họ tìm thấy thế giới bình yên của riêng mình.