con cặt khủng đụ cái lồn nhỏ xíu. Trong một buổi chiều mùa đông ở Moscow, tuyết rơi dày phủ trắng những con phố lát đá. Elena, một cô gái trẻ người Nga với mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh như hồ Baikal, bước chậm trên con đường dẫn đến căn hộ của bạn trai mình, Ivan. Cô khoác một chiếc áo choàng dạ dài, khăn quàng cổ len giữ ấm, nhưng gương mặt ửng hồng của cô lại không chỉ vì cái lạnh mà còn vì sự háo hức khi sắp gặp người yêu.
Căn hộ của Ivan nằm trên tầng ba của một tòa nhà kiểu cổ, với ban công nhìn ra quảng trường trung tâm. Anh đã đứng đợi sẵn ở cửa, nụ cười ấm áp khiến Elena quên đi cái lạnh buốt giá. “Em đến rồi,” anh nói, giọng trầm và ấm. Elena mỉm cười, tháo khăn quàng cổ và đôi găng tay, bước vào trong.
Căn hộ nhỏ nhưng ấm cúng, với ánh sáng vàng dịu dàng từ chiếc đèn bàn, một đống gỗ được xếp gọn bên lò sưởi, và mùi trà đen pha mật ong lan tỏa trong không khí. Ivan kéo Elena lại gần, nhẹ nhàng cởi chiếc áo khoác của cô, để lộ chiếc váy len mềm mại ôm lấy dáng người thanh mảnh. “Em lạnh không?” anh hỏi, đặt đôi tay ấm áp lên má cô. Elena khẽ lắc đầu, nhưng đôi mắt đã nói rõ sự chờ đợi.
Ivan cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô, rồi đến má, và cuối cùng là đôi môi mềm mại. Ban đầu, nụ hôn đầy sự dịu dàng, nhưng rồi trở nên cuồng nhiệt hơn khi cả hai chìm đắm trong cảm xúc. Ivan bế Elena lên, cô bật cười khẽ, vòng tay qua cổ anh, để mặc cho anh đưa cô đến chiếc giường lớn gần cửa sổ.
Ánh đèn từ những ngọn đèn đường và tuyết rơi lấp lánh bên ngoài tạo nên một khung cảnh lãng mạn. Trên chiếc giường phủ ga trắng, Ivan nhẹ nhàng vuốt ve từng lọn tóc của Elena, để cảm nhận sự mềm mại từ làn da cô. Elena đáp lại bằng những cái chạm đầy âu yếm, hơi thở hai người hòa quyện trong không gian tĩnh lặng.
Khi mọi thứ lắng lại, họ nằm cạnh nhau, Ivan quấn chăn quanh cả hai để giữ ấm. Elena tựa đầu lên ngực anh, đôi mắt nhắm nghiền, thầm thì: “Em yêu cảm giác ở bên anh. Chỉ có anh mới khiến mùa đông này trở nên ấm áp.” Ivan cúi xuống, hôn lên trán cô, thì thầm: “Và với em, cả đời anh sẽ là mùa xuân.”