em áo đỏ sướng lồn quằng quại rên rĩ. Chiều muộn, ánh hoàng hôn dần tắt trên con phố tấp nập. Mai nắm tay Dũng bước qua cánh cửa khách sạn, lòng cô ngập tràn cảm giác hồi hộp và xao xuyến. Không phải vì lần đầu tiên họ ở bên nhau như thế này, mà vì cô biết hôm nay là một dấu ấn quan trọng trong tình yêu của cả hai.
Căn phòng thoang thoảng hương thơm của gỗ và hoa nhài. Ánh đèn vàng dịu nhẹ hắt xuống, tạo một không gian ấm áp và gần gũi. Mai đứng bên cửa sổ, nhìn thành phố lên đèn với đôi mắt mơ màng. Đằng sau cô, Dũng bước đến gần, vòng tay ôm lấy eo cô từ phía sau, hơi thở anh nhẹ nhàng phả lên mái tóc cô.
“Em có thấy căng thẳng không?” Dũng hỏi, giọng trầm ấm và dịu dàng.
Mai khẽ lắc đầu, quay lại nhìn anh. Trong đôi mắt ấy, cô thấy sự chân thành và ấm áp mà mình luôn yêu thương. Cô mỉm cười, đặt tay lên má anh, khẽ thì thầm: “Em tin anh.”
Lời nói ấy như sợi dây vô hình siết chặt trái tim Dũng. Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn lên môi cô. Nụ hôn ban đầu nhẹ nhàng như một cơn gió thoảng, rồi dần trở nên sâu và mãnh liệt hơn. Hơi thở của họ hòa quyện, trái tim như đập cùng một nhịp. Mọi suy nghĩ mông lung tan biến, chỉ còn lại cảm giác yêu thương dâng tràn trong từng thớ thịt.
Bàn tay Dũng nhẹ nhàng vuốt ve đôi vai nhỏ bé của Mai, từng cử chỉ đều tràn đầy sự nâng niu và tôn trọng. Mai nhắm mắt, cảm nhận hơi ấm của anh đang lan tỏa khắp cơ thể. Trong vòng tay anh, cô thấy mình được che chở, được yêu thương trọn vẹn.
Họ dìu nhau đến bên giường, ánh đèn vàng nhạt soi lên những gương mặt rạng ngời hạnh phúc. Giữa không gian ấy, từng nụ hôn, từng cái ôm trở nên ý nghĩa hơn bao giờ hết. Đó không chỉ là sự đam mê mà còn là sự kết nối sâu sắc giữa hai trái tim.
Thời gian dường như ngừng trôi. Ngoài kia thành phố vẫn náo nhiệt, nhưng trong căn phòng này, chỉ còn lại thế giới của hai người. Họ trao cho nhau tình yêu chân thành nhất, để rồi khi ánh đèn đường le lói qua ô cửa sổ, Mai khẽ tựa đầu vào ngực Dũng, lòng ngập tràn bình yên và hạnh phúc.