đụ thế này lần sau em hàng mới cho đụ nửa. Dưới ánh đèn neon mờ ảo của con phố Seoul tấp nập, Ji-eun nắm chặt tay Min-ho khi cả hai bước vào sảnh khách sạn. Trái tim cô đập mạnh, vừa hồi hộp vừa phấn khích. Họ đã bên nhau gần một năm, nhưng đây là lần đầu tiên cô và anh quyết định dành trọn một buổi tối chỉ cho riêng mình.
Min-ho nhìn Ji-eun với ánh mắt dịu dàng và nụ cười ấm áp thường thấy. Anh đưa tay gạt nhẹ vài sợi tóc lòa xòa trước trán cô, ánh mắt như chứa cả bầu trời đêm lung linh. Cô khẽ đỏ mặt, đôi má ửng hồng dưới ánh đèn vàng nhạt của khách sạn. Không gian tĩnh lặng giữa họ, như thể chỉ cần một cái nhìn thôi cũng đủ để hiểu lòng nhau.
Cánh cửa phòng vừa khép lại, Min-ho nhẹ nhàng kéo Ji-eun vào lòng. Mùi hương nước hoa nhàn nhạt trên cơ thể anh khiến cô cảm thấy an tâm và say đắm. Hơi ấm từ vòng tay anh lan tỏa khắp cơ thể Ji-eun, xóa tan mọi khoảng cách. Đôi mắt họ chạm nhau, sâu thẳm và đầy khát khao.
Min-ho cúi xuống, đôi môi mềm mại chạm nhẹ vào môi Ji-eun, ngọt ngào như mật ong đầu mùa. Ban đầu thật nhẹ nhàng, dịu dàng như cơn gió đầu thu, nhưng rồi trở nên mãnh liệt hơn, cuốn cô vào một cơn sóng cảm xúc dạt dào. Cô đáp lại, vòng tay qua cổ anh, để mặc bản thân trôi theo từng nhịp thở nồng nhiệt.
Bàn tay Min-ho khẽ vuốt ve lưng cô, từng cử chỉ chậm rãi, nâng niu như thể cô là một viên pha lê mong manh. Ji-eun khẽ rùng mình dưới những đụng chạm dịu dàng ấy, cảm nhận từng thớ da thịt đang rung lên vì yêu thương. Chiếc áo khoác rơi nhẹ xuống sàn, không một tiếng động, chỉ còn lại hơi thở dồn dập của hai người đang hòa quyện.
Cả hai dìu nhau lên giường, ánh đèn vàng ấm áp bao trùm lấy họ. Từng cử chỉ, từng ánh nhìn đều chứa chan sự trân trọng và tình yêu sâu đậm. Ji-eun nhắm mắt, thả hồn vào vòng tay rắn chắc của Min-ho, để mặc bản thân lạc vào thế giới chỉ có hai người, nơi mà thời gian như ngừng lại.
Đêm ấy, giữa thành phố không bao giờ ngủ, họ đã tìm thấy một khoảng trời bình yên, nơi chỉ có tình yêu và sự chân thành vẹn nguyên.