khám phá lồn vợ thằng bạn. Asami bước vào căn phòng khách của nhà mình, ánh nắng chiều nhạt dần qua khung cửa sổ, phủ lên không gian một sắc vàng cam êm dịu. Tiếng cười trầm ấm của chồng cô, Kenji, hòa cùng giọng nói điềm tĩnh của Ryota, người bạn thân thiết nhất của anh, làm căn nhà như rộn ràng hơn. Asami bưng khay trà ra đặt xuống bàn, cố giữ cho đôi tay mình không run lên. Cảm xúc trong lòng cô như một cơn sóng ngầm, âm ỉ và phức tạp.
Ryota cúi đầu chào cô, ánh mắt đen sâu thẳm nhìn cô chỉ thoáng qua, nhưng đủ để trái tim Asami khẽ run rẩy. Anh vẫn thế, lịch lãm, trầm ổn và toát lên khí chất khó cưỡng. Mỗi lần gặp Ryota, cô lại thấy mình thật nhỏ bé và bối rối như thiếu nữ đôi mươi. Từ lâu, Asami luôn trấn áp những cảm xúc ấy, tự nhắc bản thân rằng trái tim cô thuộc về Kenji. Nhưng con tim đôi khi không chịu nghe theo lý trí.
Ryota và Kenji trò chuyện vui vẻ về công việc, về những kỷ niệm thời trung học. Asami ngồi lặng lẽ bên cạnh, đôi mắt vô thức dõi theo từng cử chỉ của Ryota. Mỗi khi anh cười, khóe môi cong lên đầy nam tính, tim cô lại lỡ nhịp. Ánh nắng cuối ngày chiếu lên mái tóc đen nhánh của anh, khiến những đường nét trên khuôn mặt anh thêm phần cuốn hút.
Bất giác, ánh mắt Ryota và Asami gặp nhau. Khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng lại. Có một thứ gì đó vụt qua trong mắt anh — sự thấu hiểu, sự do dự, hay là một xúc cảm thầm kín mà họ đều cố che giấu? Asami vội vàng quay đi, cảm giác như bị bắt quả tang trong một trò chơi nguy hiểm. Cô tự trách mình, nhưng không thể dập tắt ngọn lửa đang âm ỉ cháy trong lòng.
Khi buổi trò chuyện kết thúc, Ryota đứng dậy chào tạm biệt. Kenji tiễn bạn ra cửa, còn Asami đứng yên trong phòng khách. Tiếng cửa khép lại, và một khoảng trống kỳ lạ lan tỏa trong không gian. Cô tựa lưng vào tường, thở dài thật khẽ. Cảm giác ấy quá đỗi mơ hồ, giữa lằn ranh của đúng và sai, của khao khát và bổn phận.
Asami biết mình cần phải xóa nhòa cảm xúc này, nhưng càng cố quên, trái tim cô càng nhớ. Một bí mật thầm kín được giấu sau đôi mắt dịu dàng của người phụ nữ đang mang trên vai trách nhiệm của một người vợ. Cô tự hỏi, liệu có bao giờ bản thân đủ mạnh mẽ để đối diện với cảm xúc ấy, hay nó sẽ mãi mãi là một góc khuất trong lòng cô, như ánh chiều tà lặng lẽ tan biến sau chân trời?